Sign In

Covid giúp tôi chợt nhận ra đâu là điều quan trọng nhất

6 Tháng 8, 2021

Covid ập tới không chỉ là cuộc chấn động toàn cầu, mà còn là cuộc chấn động nội tâm, một sự thay đổi rõ rệt trong tâm hồn và nhận thức. Và rồi tôi sống chậm lại, nhìn nhận mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình theo một cách mà trước đây tôi chưa từng làm.

Nếu không có Covid, tôi đã không thể nhận ra…

Vẻ đẹp thanh khiết của cuộc sống 

Ngụp lặn trong công việc, trong thế giới ảo với những quan hệ bên ngoài, chưa bao giờ tôi nhìn cuộc sống thật chậm rãi, tận hưởng vẻ đẹp của nó trọn vẹn như bây giờ. Cuộc sống hiện tại, một lịch trình mới cho những ngày chống dịch vô cùng khác biệt, nếu không muốn nói là hoàn toàn xa lạ với những điều tôi thường làm trước đó. 

Buổi sáng của tôi không còn là chiếc bánh mì vội vã mua, vội vã ăn, nuốt nhanh những mẩu bánh cứng khiến họng rát bỏng để kịp giờ vào làm. Sáng nay tôi chậm rãi pha một tách cà phê, nhâm nhi mẩu bánh mì bơ sữa, xem tin thời sự trên chiếc ti vi cũ bám bụi bởi ít khi được sử dụng đến. 

Những ngày nghỉ hiếm hoi như cuối tuần, nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ đánh một giấc cho thật sảng khoái sau tuần làm việc mệt nhọc, không hẹn đồng hồ, có say giấc đến trưa cũng mặc kệ. Nhưng giờ đây, nghỉ hè lại thêm dịch, ngày nào cũng như cuối tuần cả. Tôi bắt đầu ham đón bình minh, tập thể dục, nấu ăn sáng và tự pha một tách cà phê uống ngon lành cho dài ngày tỉnh táo.

Trước đây tôi chỉ để ý những âm thanh ồn ào của xe cộ, máy móc, những tiếng còi inh ỏi của những viên chức vội đi làm. Khi đường xá vắng lặng hẳn, tôi lặng nghe thanh âm rè rè phát ra từ chiếc radio cũ của bác bảo vệ ở trạm bán vé vào công viên, tiếng nhạc du dương vang lên từ ngôi nhà nhỏ, cả tiếng chim tuy yếu ớt, rụt rè, tiếng đập cánh tuy loạng choạng, nhưng đã có hơi thở của sự sống. Chợt nhận ra rằng cuộc sống xung quanh mình thật tươi đẹp biết bao, thanh bình biết mấy và hối hận vì đã bỏ lỡ chúng quá quá lâu rồi.

Sống là một ân huệ 

Mỗi ngày theo dõi những trang báo, thấy số người thiệt mạng vì dịch trên toàn cầu đã tăng đến con số không thể đếm nổi, thấy cứ mỗi ngày lại vài sinh mạng ra đi, thấy kiếp người hoá ra nhỏ bé và dễ tan vỡ như thế, tôi càng thấy cuộc đời này sao lại phù du đến vậy. Và tôi nhận ra chỉ cần còn sống, còn được tồn tại trên cõi đời này đã là một may mắn, một ân huệ không phải ai cũng có được. Tôi nhận ra giá trị cuộc sống mình đang nắm trong tay, và tự nhủ sẽ sống sao cho đáng với ân huệ ấy.

Hiểu hơn về gia đình mình

Không thể phủ nhận là nhờ đại dịch mà gia đình tôi có dịp gần gũi với nhau hơn, bởi không ai phải đi làm, đi học nữa. Nhưng đồng nghĩa với đó là gánh nặng tài chính cũng ngày một nhiều hơn. Trải qua các đợt dịch, kinh tế nhà tôi đi xuống nhiều, mặc dù bố mẹ tôi vẫn có khoản tiết kiệm từ trước đó nhưng mọi thứ cũng không còn được như trước nữa. Ngay cả khi mẹ không nói ra, tôi cũng nhận ra điều ấy khi thấy mẹ lẩm nhẩm đếm mấy tờ tiền trong chiếc ví nhỏ, khi thức ăn mua về không còn “sang” như lúc trước. Rồi bố mẹ cũng chia sẻ với chúng tôi, để chị em tôi thông cảm trong thời gian khó khăn này. Nhưng có lẽ nhờ sự nhận ra này mà gia đình tôi càng gần gũi hơn nữa, khi những đứa con biết cùng sẻ chia nỗi khổ của cha mẹ, hiểu cho hoàn cảnh gia đình. 

Hiểu hơn về bản thân mình

​​Vì dịch bệnh nên hiện tại tôi đang làm việc tại nhà, không còn phải đi đến công ty như trước nữa nên có nhiều thời gian rảnh hơn để nhìn nhận lại tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh mình và cũng là nhìn lại chính mình. Trước kia, tôi đi làm như một cái máy, sáng sớm đi làm, tối tan tầm là về nhà, lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác khiến tôi không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa. Nhưng giờ đây, khi có nhiều thời gian hơn, tôi bắt đầu nhìn lại bản thân mình từ hướng đi trong công việc, cuộc sống, sở thích, ưu nhược điểm của bản thân….Và bắt đầu tự hỏi chính mình: “Tương lai mình muốn trở thành ai? Có nên tiếp tục công việc hiện tại? Có nên theo đuổi sở thích hay không? vân vân và mây mây… Hiểu về bản thân mình rồi cũng là lúc tôi cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, muốn sống và cống hiến hơn nhiều hơn nữa.​


Tôi là người duy nhất chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tôi 

Giữ cho bản thân khỏe mạnh mỗi ngày và tuân thủ các quy định về phòng chống dịch bệnh là trách nhiệm cao nhất đối với bản thân và xã hội trong thời điểm này. Kể từ lúc tôi bắt đầu tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình thì cuộc sống đã thật sự thay đổi, tôi thấy mỗi ngày điều vui, điều đáng sống. Bởi lẽ, khi có điều không mong muốn xảy ra thì tôi cũng tự chịu trách nhiệm và tự hỏi có thể làm gì để cho nó trở nên tốt hơn. Khi tôi chưa có được điều tôi muốn, tôi cũng không đổ lỗi mà tôi cũng hỏi chính tôi rằng tôi đã không làm gì để kết quả nó không như những gì tôi mong đợi và tôi cũng hỏi tôi còn có thể làm gì để nó tốt hơn và thế là tôi đi làm nó. 

Vậy điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời này?

Với tôi, nó chỉ gói gọn trong hai từ “hạnh phúc”. “Hạnh phúc không thể tự tìm đến, sở hữu hay kiếm được; hạnh phúc cũng không nằm ở việc ăn no hay mặc đẹp. Hạnh phúc vốn là những trải nghiệm tinh thần khi ta sống trọn vẹn mỗi phút giây với tình yêu, ân sủng và lòng biết ơn.“ – Denis Waitley

​Đó là một trong những kết luận rõ ràng nhất mà chúng ta có thể tìm đến là hạnh phúc.Thật không may rằng chúng ta thường không biết chính xác hạnh phúc là gì, và vì vậy sẽ khó có thể tìm được. Một người không biết đủ với hiện tại, thì dù có biển bạc, núi vàng, ông hoàng, bà chúa cũng chẳng thể hạnh phúc. Có câu: “Biết đủ là vui”, chỉ khi nào chúng ta biết đủ khi đó chúng ta mới biết được hạnh phúc là gì, sống một đời không hối tiếc.​

 

—  TNTalent - Giải pháp nhân sự —
​​Nguồn HR Insider 4.0​